Tôi khóc, em lau nước mắt cho tôi và động viên tôi. Trong lúc đó, em cũng nói đã có người yêu mới. Tôi đau lắm. Em hỏi tôi có ghét em không? Tôi suy nghĩ một lúc và lắc đầu. Em bảo tôi nhìn vào mắt em và trả lời, tôi làm theo và nói "Anh không ghét em nhưng buồn lắm". Tôi lại khóc, em lại lau nước mắt cho tôi. Đến lúc tôi hỏi câu này: "Sao anh nói anh đợi em mà em lại không đợi anh?", em mới khóc và nói anh đừng hỏi câu này. Tôi không biết ý em là gì.
Dù hôm ấy em đã có người yêu mới được vài tuần nhưng chúng tôi có vài lần gặp ở nhà tôi, vẫn có những hành động thân mật như người yêu của nhau. Tôi nghĩ hay em có ý muốn quay lại. Nhưng chỉ tôi là người chủ động nắm tay em, ôm em, còn em không làm lại với tôi. Tôi không thể hiểu và không biết nên vui hay buồn. Hóa ra lúc em nói hết sự thật, tôi mới hiểu em vẫn còn tình cảm với mình nên không thể kiểm soát được hành động thân mật của tôi dành cho em.
Chúng tôi ôm nhau lần cuối và tạm biệt. Em nói cả hai vẫn là bạn nhé, thậm chí anh cứ coi em như em gái, nhưng tôi đau lắm. Giờ em có người yêu mới rồi, nói em phải quên đi anh. Chúng tôi vẫn đang là bạn, nhưng tất nhiên rất khó khi nói chuyện với nhau, làm sao có thể vô tư như lúc đầu nữa chứ. Tôi phải làm thế nào đây? Tôi thực sự còn yêu em rất nhiều. Tôi đã nói với em: Giá anh biết lý do thực sự là gì từ đầu, anh sẽ an ủi em và cùng em cố gắng, giờ anh mất em thật rồi". Xin mọi người cho tôi lời khuyên.