Yêu nhau, cưới nhau và có hai mặt con, rồi mua được căn nhà nhỏ dù một nửa tiền là vay ngân hàng, thế nhưng tôi vô cùng hài lòng với cuộc sống này. Những tưởng hạnh phúc đã mỉm cười với mình nhưng không, giờ nhà tôi phải ở trọ và viết những lời đau lòng này. Chồng và tôi đều sinh ra trong gia đình bình thường. Tôi chịu khó, luôn phấn đấu, sống tử tế, biết điều. Anh cũng là người hiền lành, thương vợ con.
Thời gian đó giãn cách xã hội vì dịch Covid, làm việc tại nhà nên nhiều khi tôi cứ nghĩ là do ở nhà tù túng, tính tình anh mới bất thường. Khi mọi thứ bình thường, anh sụt cân và nhìn người gầy mòn, tôi truy gắt gao anh mới bảo chơi tiền ảo, nợ 300 triệu đồng.
Tôi nghe xong sửng sốt, đau khổ nhưng vì yêu chồng, lo khoản tín dụng cứ lãi mẹ đẻ lãi con nên lập tức về nhà ngoại mượn 300 triệu đồng về trả nợ. Duy nhất người cho tôi mượn tiền biết chuyện này, còn lại tôi giấu kín, kể cả bố mẹ mình cũng không biết. Nhà chồng biết chuyện nhưng họ không quan tâm, bảo bán nhà đi mà trả nợ cho chồng.