Cưới vợ xong, vợ chồng tôi ở riêng nhưng vì tính chất công việc, tôi làm xây dựng hay đi xa nên tầm hai tháng vợ xin về nhà bố mẹ ở. Từ đây bắt đầu những tháng ngày vợ chồng hục hặc khi tôi thôi không đi tỉnh, xin về công ty cố định gần nhà. Vợ tôi bản tính không xấu, rất tốt nhưng đó là đối xử với người thân trong gia đình hoặc bạn bè cô ấy, còn với tôi hay người nhà tôi, cô ấy chả nể nang. Thậm chí ba mẹ tôi, anh trai chị dâu đều lắc đầu.
Thật sự mà nói thời gian ở nhà vợ hai năm, có lúc tôi như ở cuối đường hầm tăm tối . Vợ chồng có lúc sai lúc đúng nhưng chưa bao giờ vợ hạ cái tôi xuống để cùng xây đắp gia đình nhỏ. Chúng tôi ly thân hai lần, tôi cũng từng ra ngoài ở riêng trong vài tháng, suy nghĩ đến bạc cả tóc nhưng quá thương con trai bé bỏng mà nối lại với nhau, tuy nhiên đâu lại vào đấy, vợ chồng vẫn lục đục. Tôi sẵn sàng từ bỏ công việc hiện tại ổn định, gần nhà, chấp nhận tìm môi trường mới xa nhà, đôi ba tháng về thăm vợ con, coi như hạn chế kiếp ở rể.
Thôi đã chọn thì phải cố chịu, đôi lúc buồn quá ngồi một mình uống ly cà phê không đường, hút điếu thuốc rồi ngẫm lại. Cà phê đắng mình còn vui vẻ nuốt được, há gì dăm ba chuyện cỏn con.