Vì hiểu chuyện nên tôi không đòi hỏi vật chất ở anh, đi ăn uống bên ngoài cũng chia sẻ tiền với anh, hôm tôi mời, hôm anh mời để anh còn lo gia đình. Nhiều lúc nghĩ mà tội anh, một chàng trai tốt như vậy mà hoàn cảnh gia đình éo le. Nhà tôi may mắn hơn, không cần trả tiền thuê nhà hàng tháng, cũng chỉ thuộc gia đình tầm trung, không phải giàu sang gì.
Mối tình này, tôi như đứng giữa ngã ba đường và bắt phải chọn lựa giữ "tình yêu" và "bánh mì". Vì anh không có điều kiện kinh tế; yêu anh, tôi phải suy nghĩ nhiều thứ lắm, suy nghĩ về tương lai, về một gia đình nhỏ, về những đứa con sau này.
Không có nhà cửa ổn định, thuê nhà năm này qua tháng nọ liệu có ổn?Liệu chúng tôi có vì cơm áo gạo tiền mà cãi vã bất hòa suốt ngày không? Tình yêu với cái bụng đói liệu có ổn?