Tôi vốn không học giỏi, rớt đại học, lên thành phố học trung cấp. Mẹ bán xe máy của tôi và vay tiền bên ngoại cho tôi đi học. Ba tôi biệt tích. Tôi vừa học vừa làm thêm, phục vụ nhà hàng. Chuỗi ngày tháng đau khổ của tôi bắt đầu.
Tôi chẳng hiểu từ nhỏ đến năm 18 tuổi đó đã được học những gì, dạy gì mà trong đầu lúc nào cũng có ước muốn đi làm kiếm thật nhiều tiền, chuộc lại nhà, sửa lại nhà cho ba mẹ. Giờ tôi mới biết cụm từ "ba mẹ độc hại", không nên có hiếu với ba mẹ độc hại.
Nếu tôi là con trai thì lúc đó có chọn nghề trai bao không nhỉ, chắc vẫn có 50% cơ hội là không nhỉ? Lúc đó tôi lại là cô gái có khuôn mặt ưa nhìn, thêm trẻ tuổi, nhưng chẳng phải là đứa thông minh, bản lĩnh, hiểu biết hay nhìn xa trông rộng cho tương lai sau này của chính mình. Tôi đã chọn cái nghề mà xã hội khinh bỉ.