Tôi nghỉ thai sản sáu tháng ở nhà, dù có tiền bảo hiểm xã hội nhưng khi mua sữa rửa mặt, cây son dưỡng môi (môi nứt nẻ sau sinh), bộ quần áo mặc tết (do đẻ xong tăng cân, không vừa đồ cũ) cũng đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Do công việc của chồng nặng về chân tay nên tối về ngại nhờ chồng hỗ trợ, muốn để anh nghỉ ngơi, tập trung đi làm. Tôi cứ quanh quẩn với con, mua gì cũng quy ra tiền tã sữa, tiền công đi làm của chồng, cảm thấy bí bách vô cùng.
Tôi thấy rất nhiều chị em bạn bè hoặc trên mạng xã hội khoe đẻ xong ở nhà chăm con đến khi con 2-3 tuổi mới đi học. Rồi họ lại đẻ, lại chăm con, sau đó lớn tuổi khó xin việc và cũng cần đưa đón con đi học nên làm nội trợ luôn và khoe chồng đưa hết lương, chi tiêu thoải mái, rất hạnh phúc.
Thật ra, nếu chồng thu nhập cao, chi tiêu thoải mái và tháng vẫn dư 15-20 triệu đồng thì tôi cũng muốn ở nhà chăm con, vừa đỡ stress, đỡ phải đi làm, lại được ở gần con. Còn nếu thu nhập vừa đủ xài, tôi không dám nghỉ làm vì trẻ con bệnh tốn tiền triệu trở lên, với còn phải dự phòng khoản tiền khi cần mua đồ dùng gia đình.
Chồng làm thu nhập thấp, vừa đủ chi tiêu thì vợ nên đi làm, gia đình thoải mái chi tiêu, ai cũng vui vẻ, ở nhà chồng nhìn mình nhàn nhã còn anh ấy gồng gánh cả gia đình, sớm muộn gì cũng có chuyện.