Lăng Tự Đức nằm tại thành phố Huế và được xây dựng từ năm 1864 đến năm 1867 dưới sự chỉ đạo của vua Tự Đức, người trị vì lâu nhất trong lịch sử triều Nguyễn. Lịch sử Lăng Tự Đức gắn liền với cuộc đời của vua Tự Đức, một vị vua phải đối mặt với nhiều biến động chính trị và xã hội trong thời kỳ trị vì.
Ông đã bắt đầu xây dựng lăng tẩm này khi còn sống với mục đích làm nơi nghỉ ngơi thanh tịnh cho bản thân trong lúc tại vị và cũng là nơi yên nghỉ vĩnh hằng sau khi qua đời.
Một khía cạnh thú vị của lịch sử lăng tẩm là vua Tự Đức đã tự viết bài văn bia kể lại cuộc đời và triều đại của mình. Bài văn bia này phản ánh sự tự phê phán và tâm trạng thanh thản của nhà vua đối với cuộc sống. Đây là minh chứng cho tính cách nội tâm và khát vọng để lại một di sản của ông cho hậu thế.
Lăng Tự Đức không chỉ là một nơi chôn cất mà còn là một quần thể thể hiện những triết lý và lý tưởng thẩm mỹ của thời đại. Bố cục của lăng được thiết kế tỉ mỉ, với nhiều công trình kết nối với nhau, khu vườn và ao hồ tạo nên một môi trường hài hòa.
Kiến trúc lăng kết hợp giữa các yếu tố truyền thống của Việt Nam và ảnh hưởng từ phong cách phương Tây, thể hiện sự giao thoa văn hóa diễn ra trong triều Nguyễn.